3 người giáo viên mà ai cũng muốn gặp trong đời
1. Giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi!
Em trai tôi, dù học hành không giỏi nhưng suốt từ những năm cấp 1 đến hết cấp 2, nó không để cho bố mẹ tôi phải bận lòng nhiều về nó.
Bởi vậy, khi nó lên cấp 3 – chính xác hơn là từ cuối học kỳ 2 năm lớp 10, khi nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm phản ánh rằng nó hay đi muộn, ngủ trong giờ, không làm bài tập, thậm chí trốn tiết; bố mẹ tôi (và cả tôi khi đó ngồi hóng chuyện) đều khá bất ngờ và hoang mang.
Tối hôm đó, bố mẹ tôi hỏi han nó, từ nhẹ đến nặng nhưng nó cứ lỳ ra vậy, chẳng hó hé câu nào. Khi chưa biết giải quyết việc của nó như thế nào thì vài hôm sau, cô chủ nhiệm gọi mẹ tôi đến trường nó bởi nó cãi nhau với cô dạy văn và cô dạy văn yêu cầu gặp mẹ tôi.
Mẹ tôi hốt hoảng xin nghỉ để đến trường nó. Đến nơi, khi chưa kịp bình tĩnh ngồi xuống, mẹ tôi nghe luôn 1 bài ca phàn nàn về em tôi từ phía cô dạy văn. Cô nói những câu khó nghe, bảo em trai tôi là “thằng vô học”, bảo mẹ tôi là chị không biết dạy con à… Mẹ tôi chỉ biết nghẹn lời ngồi nghe cô nói. Sau đó, không để mẹ tôi nói lời nào, cô dạy văn bỏ ra ngoài để lên lớp tiếp theo của cô ấy.
Shock và bàng hoàng, mẹ tôi chỉ biết ngồi đó rơm rớm nước mắt bởi nỗi tủi hổ khi bị giáo viên nói về mình, về con mình như vậy; hơn nữa mẹ tôi đến khi đó vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cô chủ nhiệm em tôi rót cho mẹ tôi cốc nước, chờ mẹ tôi bình tĩnh lại 1 chút rồi cô nói ngọn ngành. Thì ra, cái hôm mà cô chủ nhiệm gọi điện cho bố mẹ phản ánh rằng em tôi đi muộn, ngủ trong giờ, không làm bài tập và trốn tiết đều là ở tiết dạy văn.
Cô dạy văn phàn nàn với cô chủ nhiệm và hôm đó cô chủ nhiệm đã gọi cho bố mẹ tôi. Sau hôm đó, cô để ý đến em tôi, hỏi han các bạn trong lớp cũng như các giáo viên khác. Cô muốn tìm hiểu xem đã có vấn đề gì xảy ra với em tôi. Cô bảo, theo lời các giáo viên bộ môn, trong các tiết học khác, em tôi dù không dơ tay phát biểu hay học không được giỏi nhưng không bao giờ nghịch ngợm hay cãi láo.
Nếu thầy cô có gọi hỏi bài, em tôi vẫn lễ phép trả lời. Còn về phía các bạn trong lớp thì các bạn nói do cô dạy văn có gợi ý với lớp việc ai không giỏi văn thì nên đi học thêm tại nhà cô để cô rèn thêm cho nhưng em tôi không đăng ký học. Có một hôm, sau khi trả bài kiểm tra mà em tôi không được điểm cao, trong lúc chữa bài, em tôi lại nói chuyện riêng thế là cô dạy văn mới bắt em tôi đứng dậy, mắng 1 trận và ghi sổ đầu bài.
Thời kỳ đó là thời kỳ phản nghịch của em tôi, sau vụ đó nó càng chống đối cô dạy văn, không làm bài tập, lên lớp thì nằm ngủ thế nên cô dạy văn càng bực mình và càng để ý đến nó; trong lúc giảng dạy hay nói qua nói lại nó, thường xuyên gọi nó hỏi bài hay yêu cầu nó đứng lên nếu nó nằm gục xuống bàn. Và đến hôm nay là đỉnh điểm, nó cãi lại cô dạy văn. Và sự việc phía sau đã xảy ra.
Xem thêm:
- Tâm lý con trai khi buồn
- Lười biếng có thể là dấu hiệu của bệnh trầm cảm
- Tâm lý con trai khi im lặng và 8 lý do phía sau
Mẹ tôi ngồi nghe cô chủ nhiệm nói xong cũng tâm sự lại rằng suy nghĩ của bố mẹ tôi vẫn còn lạc hậu, chỉ nghĩ cố gắng kiếm tiền lo cho con có cái ăn cái mặc, được học hành đầy đủ như chúng bạn mà không hay tâm sự với con cái, đôi khi vì công việc vất vả hàng ngày khiến tâm trạng mệt mỏi dễ sinh cáu bẳn lại càng khiến cho bố mẹ và con cái trở nên xa cách. Hơn nữa do dạo này tình hình kinh tế của gia đình khó khăn, bố mẹ tôi hay cãi nhau về những vấn đề lặt nhặt. Có thể đó là nguyên nhân nó không bảo bố mẹ tôi cho nó đi học thêm lớp dạy văn và không tâm sự gì với bố mẹ tôi về vấn đề của cô dạy văn cả.
Cô chủ nhiệm nói với mẹ tôi rằng cô sẽ chủ động nói chuyện với cô dạy văn và em trai tôi, tháo gỡ vướng mắc giữa 2 cô trò và bảo mẹ tôi rằng dù cuộc sống có vất vả ra sao, hãy cố gắng quan tâm, tâm sự với em tôi hơn 1 chút bởi lứa tuổi này đang là lứa tuổi bồng bột, tâm lý chưa được vững vàng.
Thế là từ giữa năm lớp 10 ấy, trong các bữa ăn, thay vì ăn nhanh để dọn dẹp và nghỉ ngơi, bố mẹ tôi đã cố gắng bắt chuyện với nó hơn, tôi cũng học cách quan tâm hơn đến em trai mình.
Còn cô chủ nhiệm, thi thoảng gặp nó trên sân trường bảo nó ở lại lớp cuối giờ đều thủ thỉ tâm sự với nó. Đến bây giờ, khi nhắc lại chuyện cũ, em tôi kể lại rằng, khoảng thời gian đó, nó cảm ơn cô chủ nhiệm rất nhiều bởi nó thấy rằng nó nhận được sự quan tâm của giáo viên một cách chân thành.
Chính cách làm mưa dầm thấm lâu, từng chút một tiếp cận nó, quan tâm nó, tâm sự thủ thỉ với nó từ cả bố mẹ tôi và cô chủ nhiệm, dần dần nó coi trọng lời nói của bố mẹ và cô hơn, thường tâm sự những tâm tư của nó hơn và nêu ra ý kiến của mình cho các vấn đề xung quanh. Dù việc học của nó vẫn không thể giỏi lên nhưng cũng không kém đi, không còn trốn tiết hay ngủ trong giờ nữa. Và cuối cùng nó cũng đỗ 1 trường cao đẳng vừa sức với nó.
Giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi
Mỗi khi nhắc lại câu chuyện này của nó, tôi lại nghĩ “giá như”. Giá như giáo viên chủ nhiệm nào cũng như vậy, quan tâm, để ý 1 chút đến tâm tư của học sinh, suy nghĩ và thủ thỉ tâm sự với học sinh đôi chút, có lẽ sẽ không có nhiều học sinh hư, và nạn bỏ học nhiều như vậy.
Tác giả: Cô già không chồng
2. “Người bạn” tâm giao hiếm có khó tìm của mình.
Cá tính của mình phải nói là thay đổi một bước lớn từ cấp hai lên cấp ba. Từ một đứa loi choi hướng ngoại tụ nào cũng chơi, bàn nào cũng ngồi, họp phụ huynh lúc nào cũng bị mắng vốn là quá tăng động mà đùng một cái biến thành một cô bé hướng nội, luôn thu mình vào một góc và chẳng muốn nói chuyện với ai.
Tính cách biến đổi lớn như vậy đến bản thân mình cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng nghe ba mẹ mình khoe với ông bà nội là do mình trưởng thành rồi nên thế. Mà chắc là thế thật, hihi.
Chuyện là việc học cấp ba có lẽ là áp lực quá quen thuộc với chúng ta rồi, những năm tháng mà số sợi tóc mình rụng còn nhiều hơn mồ hôi mình từng đổ. Áp lực điểm số học tập, áp lực thi học sinh giỏi, áp lực chọn ngành, áp lực chọn trường, áp lực ôn thi đại học, áp lực từ sự kỳ vọng từ gia đình, nhìn bạn bè xung quanh bài vở chất chồng cũng thấy áp lực phụ,… Có lẽ vì vậy là mình có chút trầm cảm.
Thực ra đến tận bây giờ, khi trầm cảm được nhiều người quan tâm và chú ý đến hơn thì mình mới biết khoảng thời gian đó mình bị trầm cảm nhẹ chứ không phải trưởng thành như mình tưởng.
Xem thêm:
- 6 Nỗi khổ của người hướng nội không phải ai cũng biết
- 5 lỗi ngôn ngữ cơ thể người tự tin không bao giờ mắc
- Khám phá cuộc sống của người hướng nội
Kể lại quãng thời gian đó, mình thực sự so với nhiều người bị trầm cảm may mắn hơn vì mình gặp được cô Tuyền – “người bạn” tâm giao của mình. Mình cũng không chắc cô có phát hiện ra trạng thái tinh thần của mình không ổn hay không nhưng những ngày tháng đó, dù là vô tình hay cố ý thì cô đã thực sự giúp mình bước ra khỏi “căn phòng” trầm cảm u ám.
Thật ra mà nói cô cũng không làm quá nhiều điều đặc biệt gì, cũng không có cố ý làm một điều gì cả, chỉ là thường xuyên tâm sự mỏng với mình, cũng thường hay chú ý tính cách của mình như thế nào hoặc có lẽ nói chính xác hơn, cô là giáo viên đầu tiên mà mình thật sự cảm nhận được sự quan tâm cũng như thấu hiểu của cô đối với mình.
Cô chú ý được biết mình giỏi ở mảng nào, làm tốt ở mảng nào và tích cực hỗ trợ mình phát triển thêm khía cạnh đó, đồng thời cũng chưa bao giờ làm khó mình ở những chỗ mà mình yếu. Thay vào đó, cô cho mình một không gian riêng để tự lấp đầy những thiếu sót của mình.
Ví như mình – một thành viên của đội tuyển học sinh giỏi, mình có thể giải hàng trăm cái đề, bấm máy hàng trăm câu hỏi, đọc vanh vách gần 100 công thức, có thể ngồi hằng giờ đồng hồ trên bàn chỉ để tìm cho ra kết quả của một câu hỏi khó. Nhưng mình lại có một khuyết điểm đó là mình có thể hiểu những lý thuyết đó nhưng lại không biết chuyển hoá thành lời như thế nào.
Bạn biết đấy, một đứa trẻ được coi như giỏi sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ và tự ti nếu như không thể trả bài kiểm tra miệng một cách trôi chảy và ăn điểm thấp. Cô hiểu mình, cũng hiểu được điều đó nên trong suốt ba năm cấp ba chưa một lần bắt mình trả bài theo cách đó. Tuy nhiên cũng không dung túng mình mãi không phải trả lời câu hỏi lý thuyết như vậy.
Mỗi lúc sửa bài hay giải đề, cô sẽ để mình vừa giải bài vừa nói ra lý thuyết. Ban đầu có chút vòng vo, ậm ờ nhưng từ từ, mình đã có thể giải trình lý thuyết một cách suôn sẻ hơn, không bị lòng vòng, lan man và ậm ừ nữa. Từ nói cho một mình cô, đến có thể mạch lạc nói cho một nhóm và cả một lớp.
Ngoài ra, cô cũng còn động viên tinh thần của mình rất nhiều để mình tập trung và quyết tâm hơn, thường xuyên kể chuyện cũng như tâm sự để mình không còn cảm thấy quá áp lực và thoải mái hưởng thụ quá trình của việc học, hưởng thụ cuộc sống cấp ba không thể quay lại này.
Xem thêm:
- 5 điểm mạnh của người hướng nội khiến kẻ hướng ngoại cũng phải ao ước
- Những khuyết điểm của người hướng nội mà bạn nên biết
- 4 cách làm cuộc sống thêm lãng mạn cho những cô nàng độc thân
Bản thân mình cũng cảm thấy mình thực sự, thực sự, thực sự vô cùng may mắn khi gặp được cô ở khoảng thời gian đó. Cái này có lẽ là đúng người đúng thời điểm trong truyền thuyết nhỉ? Gặp được một người giáo viên có thể thấu hiểu và quan tâm đến bản thân là một điều không khó nhưng cũng không hề dễ. Và may thay, mình gặp được cô.
Trên đời này, nghề nhà giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Đó giờ em vẫn chỉ nghĩ bởi đó là nghề truyền lại tri thức cho đời sau, nhưng hôm nay em đã hiểu tại sao nghề nhà giáo lại cao quý đến vậy. Nghề không chỉ dạy cho những thế hệ tiếp nối tri thức mà còn uốn nắn, nuôi dưỡng hồn người.
Cảm ơn vì đã cho em gặp được một “người bạn” tâm giao như vậy và cũng chúc các bạn có thể gặp được “người bạn” tâm giao trên con đường tiếp nhận giá trị tri thức của mình.
Cũng nhân đây em muốn chúc cô sức khoẻ và ngày ngày đều vui vẻ. Chúc cho toàn thể những người truyền đạt tri thức ngày nào cũng là ngày 20-11.
Giáo viên nhà mình cũng là người bạn tâm giao của mình ^^
Tác giả: Một nửa công chúa
3. Học Sinh Cá Biệt Và Cô Giáo Mỹ Thuật – Câu Chuyện Về Lòng Trắc Ẩn
“Tử tế là ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể thấy.”
Hồi lớp sáu hay lớp bảy gì đó, trong lớp tôi có một bạn học sinh cá biệt. Tôi quên mất tên rồi, và tôi cũng không biết nên gọi bạn ấy là “anh” hay “cô” vì bạn ấy ở giữa, nên tôi sẽ chọn gọi là “bạn”.
Bạn có tính tính khí ngỗ nghịch, hay nói năng bậy bạ và đã bị lưu ban tới ba năm vì học lực rất kém. Năm đó, nhà trường quyết định sẽ buộc thôi học bạn. Và bạn cũng không bất ngờ gì, vì có lẽ đây là điều mà bạn đã trông chờ từ lâu.
Theo trí nhớ non nớt của tôi lúc đó thì hầu hết giáo viên đều không ưa bạn, đặc biệt là các cô giám thị. Tôi nhớ như in một lần bạn bị cô giám thị la mắng, tiếng rầy la rất lớn tiếng ở ngoài hành lang, ngay cả chúng tôi ở trong lớp cũng thấy sợ. Bạn cũng đáp trả lại.
Rồi cô tát bạn.
Và bạn tát lại cô.
Hai cái tát này như là sự bùng phát sau một thời gian dài kìm nén, giống như hai con trâu cố lao vào húc nhau nhưng mỗi con lại bị cột vào một gốc cây. Chúng luôn chạm được sừng vào nhau nhưng không bao giờ húc nhau được. Và khi hai sợi dây giằng buộc đều bị đứt, chúng lao vào nhau như lẽ sống cuối cùng. Tất cả nổ tung giữa hai con người có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau lần nữa.
Xem thêm:
- Tại sao không thể thừa nhận sai lầm của mình?
- Cảm Xúc Nào Của Con Người Tiêu Cực Nhất?
- 10 Đặc Trưng Của Người Thất Bại
Tôi ngồi bàn đầu, nhìn thẳng ra cửa, chứng kiến toàn bộ sự việc ấy với sự hoang mang cực độ. Và tôi cũng chứng kiến những sự việc khác.
Tới giờ học vẽ, giờ học tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô giáo mỹ thuật hướng dẫn đề tài rồi cho cả lớp tập vẽ. Trong lúc mọi người say sưa với những cây bút sáp màu thì cô gọi bạn lên nói chuyện. Bạn lên, khoanh tay và cúi đầu chào cô. Có lẽ cô là người duy nhất trong trường này được bạn chào kính trọng như vậy.
Cô nói chuyện với bạn nhẹ nhàng như đọc thơ. Cô hỏi bạn định làm gì sau khi nghỉ học. Tôi không thể nghe được câu trả lời của bạn. Và cũng không nhớ phần còn lại của cuộc đối thoại. Tôi chỉ nhớ cuối cùng cô nói rằng cô sẽ giúp đỡ bạn nếu bạn gặp khó khăn trong cuộc sống.
Bạn cảm ơn cô và về lại chỗ ngồi.
Tôi cũng nhớ rất rõ những giọt nước mắt của bạn.
“Lòng trắc ẩn là khả năng đối xử với người khác tốt hơn mức mà bạn nghĩ họ đáng được nhận.”
Bức tranh tác giả vẽ tặng giáo viên của mình
Sau bao nhiêu năm, hình ảnh về người bạn ngỗ nghịch, cô giám thị và cô giáo mỹ thuật vẫn luẩn quẩn trong tôi. Rồi tôi nhận ra rằng, nếu chỉ chăm chăm bơi móc những sự việc và hành động trong quá khứ của một con người thì chúng ta sẽ không bao giờ đồng cảm được với họ. Điều cần làm và nên làm là nhìn vào những điều người ấy có thể làm trong trong tương lai để tiếp thêm nghị lực và niềm tin cho họ. Giống như cô giáo mỹ thuật của tôi. Cô tập trung vào tương lai của bạn. Vì quá khứ đã là quá khứ, có bơi móc nó ra cũng vô nghĩa. Cô chứng minh cho tôi rằng lòng trắc ẩn, sự tử tế và sự đồng cảm sẽ làm cuộc sống này tốt đẹp và ý nghĩa hơn. Những giọt nước mắt của bạn là một minh chứng xót xa cho những điều tốt đẹp ấy.
Tác giả: Đức Ngộ Không